...

1 views

thuận tự nhiên là đi theo lẽ trong mình
lang thang trong cuộc đời
lênh đênh bao bến nước
ta vẫn tìm nơi bến đậu
là chốn bình an
là miền hạnh phúc
không tên
và tĩnh lặng

đường về nhà muôn lối xa gần
vẫn là con đường nội tâm ta cần nhất
soi chiếu mình
thấu hiểu người

Cha nhấc ta khỏi bao cơn phong ba
chỉ ta thấy 'gió bão lòng con đó'
tỉnh giấc chiêm bao
ngỡ ngàng nhìn đời
thực ảo hoà quện vào nhau
vũ trụ vẫn xoay vần
dòng đời chẳng dừng lại

Chấm Sáng lơ lửng trong thinh không
như thì thầm vào tai ta rằng
'thực tại đó, chả phải mơ mộng đâu
hãy đi theo tiếng gọi thâm tâm con'
ngẩn ngơ trước vẻ đẹp huyền diệu
ta thấy mình như một phần của tạo hoá
cơ thể này tan ra rồi biến mất
hoá thành tinh tú cao vời vợi giữa tầng không
luôn tô điểm cho màn đêm thăm thẳm
tự nhún nhường trước mặt trời sớm mai
khúc giao hoà của đêm và ngày
tựa giai điệu của đất và trời
sự chuyển giao thầm lặng nhẹ nhàng
vô hình và vô tướng là đây

gió cuốn lời ca
ta lạc vào vũ trụ vô biên
bài hát không từ lại là đẹp nhất
ngân nga trong tâm
vang vọng trong không

đại ngàn ôm ấp bao nỗi sầu nhân thế
cây xanh im ắng mà thấu hiểu mọi buồn đau
chiếc lá rơi cũng làm nên điệu nhạc
tiếng nước chảy non cao tạo thành bản hùng ca
ta thuộc về Người hỡi Rừng sâu thăm thẳm
biến mất hoàn toàn
trong sự kỳ vĩ vô biên
chẳng là ai
mà cũng chẳng phải không ai cả
tất cả hoà vào vũ khúc sáng tạo tuyệt vời
ồ sự sống đang đâm lên từ đất mẹ
ồ cái chết cũng lại được đất mẹ dưỡng nuôi

giống
mà lại khác
khác
mà rồi chẳng khác là bao
vậy có chi đâu để mà so với sánh
giữa anh và tôi
giữa đất và trời
những thiện ác đối đãi ở đời
rừng xanh kia sẽ ôm trọn tất cả

cuộc đời như bản trường ca bất tận
có nốt thăng mà cũng có nốt trầm
nếu chẳng xuống cùng cực
liệu rằng ta có thể vút bay

khu rừng cũng có chu kỳ riêng của mình
lúc thịnh lúc suy
lẽ vô thường vẫn vậy
ngàn hạt mầm gieo có một vài cây mọc
rồi cũng chỉ một cổ thụ vượt trăm năm
để sự sống tiếp tục sinh sôi
cây cao kia rồi cũng phải ngã xuống
mục ruỗng
hoại tàn
lại thành nguồn sống cho muôn vàn tạo vật

thuận tự nhiên là đi theo lẽ trong mình
nơi tự tánh bất biến
đôi khi bị mây mờ che phủ
khóc ào một trận
trời lại sáng
ta lại nhận ra mình thực sự là ai

21/07/2022

© All Rights Reserved